Những cái xác được tìm thấy trên núi. Một người cha lo lắng cho con mình. Một người con không gì hơn ngoài căm thù cha mình. Tổ điều tra bị tấn công bởi những thứ kinh khủng từ cái chết.
Vì thế chúng tôi phải dùng thang máy để lên tầng trên. Phía sau cánh cửa thang máy là một hành lang tối đen và chỉ có duy nhất một ánh đèn le lói phía cuối hành lang.
Mở phong bao lì xì này ra, sau này dù có làm người hay làm ma thì vẫn là người của nhà họ Từ.
Ân ân - oán oán, âm - dương luân hồi, mọi chuyện quỷ dị bắt đầu xuất Helloện từ một người ĐÀN BÀ ĐIÊN.
Nói chuyện được một lúc ấy thì mình biết được chị ấy tên Thúy, khi mình hỏi chị ấy bị bệnh gì thì chị ấy nói là bị ung thư máu thời kì cuối và không còn sống được bao lâu nữa. Nghe chị ấy kể đến đây thì mình lại thấy thương cho hoàn cảnh của chị ấy, những người bị ung thư thời kì cuối thì họ sẽ rất đau khổ và luôn suy nghĩ tiêu cực.
Nguyễn Lê Minh ờ thì one thằng họa sĩ Helloền lành do ko biết khắc họa một kẻ ác thế nào nên giấu cảnh sát việc hắn biết rõ mặt kẻ sát nhân, sau đó dùng cảnh án mạng để làm tư liệu vẽ, ko hợp gu t, do thằng key nhân cách thối nát 19/07/2024 eighteen:06 Episode 1: Dấu Vết Của Tội Ác Nhân Cách
Kizawa hai chân mềm nhũn, khẽ nghe thấy tiếng thở phì phò cùng tiếng nói đáng sợ của bạn:
Căn phòng đã từng có người chết. Nhóm kể chuyện ma nhóm họp tại đó. Họ có bảy người, quyết định sẽ kể bảy câu chuyện trong bảy đêm.
Tôi nói với họ rằng chúng tôi đã gặp anh ta lúc nãy và người tổng đài đó nói với tôi rằng chúng tôi khổng thể nào gặp được người giữ chìa khóa được, vì họ chỉ vừa mới liên lạc được với người giữ chìa more info khóa cách đây không lâu.
Tình cờ, thấy một cô bé đang ngồi hí hoáy cầm nhánh cây viết xuống đất, ông ta bước lại gần và hỏi:
Trong đêm khuya tĩnh mịch không bóng người qua lại, vang lên giọng nói rợn người của cô bé cùng giọng cười bí hiểm:
Ngày thứ 12, thỉnh thoảng mắt Suki nhức nhối như có kim châm, khó chịu như có thứ gì đó mơ hồ muốn nảy mầm. Cô muốn ngưng dùng, nhưng nghĩ đến Kizawa dùng lâu như vậy cũng không hề gì, vì muốn đẹp nên cô quyết định hi sinh.
Rồi chị nhìn đồng hồ mới có hơn sáu giờ. Chị Trâm thở phào rồi hỏi chị Chi:
Câu chuyện xảy ra đã gần 20 năm rồi. Lúc này, là mẹ chưa sinh mình đâu, nhà mình hồi đó nghèo lắm, được ông bà cho miếng đất xây nhà.